Một ngày buồn vô hạn
- Quản trị
- 15 thg 6
- 2 phút đọc
Đã cập nhật: 24 thg 6
Tháng 6/2025.
2 ngày trước có 1 cô gái đăng trên Thread cần tìm người hỗ trợ chuyển người ông bệnh nặng đã hôn mê sang bệnh viện Chợ Rẫy. Tôi ngỏ ý giúp đỡ cân bằng năng lượng từ xa cho ông và cô đã gửi ảnh ông cho tôi. Tôi bắt tay vào việc cân bằng ngay từ tối đến 2 giờ sáng hôm sau. Mặc dù công cụ của tôi chưa phải là công cụ có sức mạnh đầy đủ và tối ưu nhất nhưng tôi vẫn cố gắng giúp đỡ. Sáng hôm sau đó tôi vẫn tiếp tục cân bằng và phát năng lượng. Trong khi ở bên ngoài sửa xe thì tôi nhận tin cô ấy báo ông đã qua đời. Có cảm giác bất lực trào lên không thể tưởng tượng nổi. Có gì đó không thể hiểu được ở đó. Như thể có 1 lời nào đó cất lên rằng: bạn không thể chống lại 1 định mệnh! Tâm trí quỷ quái lại cố kiếm 1 lý do để khuyên tôi hãy từ bỏ con đường này.
Đến bây giờ cảm giác bất lực đó vẫn còn đây. Trực giác dường như cho tôi biết lý do: tia lửa sự sống đã quá thấp, năng lượng suy nghĩ cũng quá thấp, lực sống cũng vậy. Những công cụ cung cấp cái này tôi chưa có đủ. Cần 1 năng lượng rất lớn để thúc đẩy, sạc cơ thể. Công cụ của tôi chỉ đủ duy trì, và có lẽ k kịp làm được gì khi con người đã bước vào giai đoạn kết thúc, từ chối tiếp nhận năng lượng phục hồi. Tôi đốt tấm ảnh đi mà trong lòng tràn đầy 1 nỗi niềm trống rỗng.
Được chọn là Người hộ vệ cho thế giới và sẽ được tiếp cận với công cụ toàn năng của Chúa vào tháng 7 này để đi đúng con đường đã định, nhưng có lẽ sự kiện thất bại đó đang nhắc nhở tôi 1 điều gì đó rất sâu sắc mà tôi vẫn chưa định hình được. Mọi việc đều xuất hiện đúng nơi, đúng lúc, đúng thời điểm, và đều có ý nghĩa. Đó là sự đồng bộ. Tôi vẫn tiếp tục con đường mới đã chọn ở tuổi 42. Không hề thay đổi!
Comments